Chào bạn,
Tôi là Trường.
Và những dòng dưới đây là một phần đời thật của tôi – viết ra từ một nơi rất yên, rất sâu, nơi tôi từng gục xuống – rồi đứng dậy.
"Bạn biết không?
Bạn không sinh ra để gục ngã. Bạn sinh ra để sống rõ – và sống thật với chính mình.
Có thể bạn đang đọc những dòng này vào một lúc… không ai biết bạn đang mệt mỏi đến nhường nào.
Bạn cười trong những cuộc họp.
Bạn gật đầu trong những cuộc trò chuyện.
Nhưng khi trở về không gian của riêng mình – bạn chỉ muốn yên lặng biến mất.
Tôi đã từng ở đó.
Tôi không sinh ra trong một gia đình có điều kiện.
Tôi không lớn lên với những lời chỉ đường rõ ràng hay một mạng lưới người đỡ nâng phía sau.
Tôi sinh ra trong một hoàn cảnh mà phần lớn người ta chỉ mong sống yên ổn qua ngày – chứ không dám nghĩ đến việc “tỏa sáng”.
Nhưng ngay từ khi còn rất trẻ, tôi đã có một thói quen: lập kế hoạch cho tất cả những điều tôi muốn đạt được.
Không phải vì tôi tham vọng.
Mà vì tôi biết: nếu tôi không tự định hướng, tôi sẽ lạc mất chính mình giữa ồn ào và hỗn loạn của cuộc đời này.
Tôi từng gục ngã. Không một lần – mà nhiều lần.
Tôi từng kiệt sức khi ban ngày đi làm, ban đêm đi học.
Tôi cố gắng vì tôi không cho phép mình dừng lại.
Nhưng có những đêm, tôi về nhà mà không còn đủ năng lượng để ăn một gói mì tôm.
Tôi từng mất ba đứa con.
Ba linh hồn nhỏ bé đến và đi – để lại trong tôi một khoảng trống không gì lấp đầy được.
Không ai dạy tôi cách chịu đựng cảm giác đó.
Tôi chỉ biết mình đã vỡ ra từ bên trong – âm thầm và không ai thấy.
Rồi tôi mất đi người cha yêu quý – người luôn lắng nghe, chỉ bảo và luôn là chỗ dựa âm thầm suốt những năm tháng tuổi trẻ.
Tôi chỉ biết thầm gọi: “Ba ơi…”
Và không ai trả lời.
Tôi từng ngồi trong bóng tối và tự hỏi:
“Mình sống để làm gì?”
“Mình có đáng được sống không?”
“Liệu mình còn đủ sức để tiếp tục?”
Có những ngày, tôi tưởng như mình đã cạn kiệt cả thể chất lẫn tinh thần.
Tôi muốn biến mất. Không phải vì yếu đuối – mà vì quá mỏi mệt.
Nhưng giữa tất cả, một điều vẫn còn sót lại trong tôi:
Khát vọng đứng dậy.
Không để nổi bật. Không để chứng minh.
Chỉ để sống một cuộc đời đáng sống – dù phải đi chậm hơn, đau nhiều hơn, và đôi lúc một mình nhiều hơn.
Tôi học.
Tôi làm việc.
Tôi trải nghiệm.
Tôi không học để lấy bằng. Không làm để leo cao.
Tôi học để hiểu mình. Tôi làm để giữ lòng tự trọng. Tôi đi để biết thế giới vẫn còn điều khiến tôi muốn sống tiếp.
Và tôi học – từ mọi điều có thể học.
Từ thầy cô. Từ bạn bè. Từ quản lý. Từ cố vấn. Từ đồng nghiệp.
Từ sách.
Từ những vết thương. Từ những lần thành công.
Từ người vợ đồng hành cùng tôi trong tất cả những cột mốc.
Từ con gái tôi – người thầy bé nhỏ nhất dạy tôi về hiện diện, yêu thương, và hy vọng.
Từ hành trình đi qua gần 30 quốc gia và gần 50 thành phố tại Mỹ.
Tôi là người học suốt đời.
Và tôi tin: chính sự học đã giúp tôi không gục ngã.
Tôi từng đạt nhiều học bổng. Từng giữ vị trí cao trong các tập đoàn lớn.
Từng được gọi là “thành công”.
Nhưng rồi tôi chọn rẽ lối: lập nghiệp ở Việt Nam – và rồi, bắt đầu lại từ đầu ở Mỹ.
Nhưng hành trình đó không bắt đầu bằng những điều thuận lợi. Ngược lại – nó bắt đầu bằng rất nhiều điều không:
Không tiền.
Không mối quan hệ.
Không khách hàng.
Không được ủng hộ –gia đình tôi lo lắng, sợ tôi bỏ lỡ một con đường ổn định, sợ tôi thất bại, và không tin rằng tôi nên bắt đầu lại từ số 0.
Không có ai chỉ đường. Không một người hướng dẫn nào.
Tôi chỉ có hành lý mang bên mình là sự sẵn sàng của kiến thức, kinh nghiệm, sức khoẻ của tuổi trẻ và niềm tin rằng mình cần phải sống đúng với đam mê và giá trị của mình.
Tôi khởi nghiệp như thể đang bơi trong nước ngược. Mỗi bước đi đều bị thử thách, từ nguồn lực, đến thị trường, đến cả sự nhìn nhận của chính những người gần gũi nhất.
Nếu những ai theo dõi hành trình của tôi đủ lâu, đều biết rằng, công ty đầu tiên mà tôi khởi nghiệp là trong ngành tư vấn và đào tạo về Operational Excellence, một ngành nghề mà ở Việt Nam thời đó vẫn còn được xem là chỉ dành cho những người có tóc hai màu. Cùng với đó, Operational Excellence còn rất ít người biết đến, không phải như bây giờ.
Vậy mà tôi dám chọn tư vấn và đào tạo về Operational Excellence, khó càng khó.
Và rồi, sau khi đã gây dựng được một số nền tảng nhất định ở Việt Nam, tôi khởi nghiệp lại một lần nữa – ở Mỹ.
Một đất nước mới. Một môi trường mới. Một văn hoá mới.
Nơi mà tôi là người châu Á, mang theo giọng nói, văn hóa, và xuất phát điểm khác biệt.
Khởi nghiệp ở Mỹ còn khó hơn cả những gì tôi từng trải qua trước đó.
Không chỉ là khác biệt về thị trường và cách hành xử của khách hàng. Mà là cảm giác mình phải bắt đầu lại – một lần nữa – từ số 0.
Bạn biết rồi đó, từ một người gần như đang có tất cả trong tay: danh vọng, sự tôn trọng, thành công nhất định,..mà đang bắt đầu lại.
Nếu tôi không rõ mình đang khởi nghiệp ở đất nước mới vì mục đích gì, vì ai và vì sao thì chắc có thể tôi không đủ ý chí, động lực để thực hiện được.
Và có lẽ, chính hành trình không ngừng học hỏi, lập nghiệp từ tay trắng, vượt qua giới hạn bản thân – đã giúp tôi được Hoa Kỳ công nhận diện EB1A dành cho những cá nhân có năng lực xuất sắc trong đúng lĩnh vực mà tôi đã bền bỉ theo đuổi trong gần 15 năm vừa qua.
Một tấm thẻ không phải chỉ ghi nhận thành tích, mà là minh chứng rằng:
Khi bạn sống rõ với chính mình, nỗ lực đúng hướng – thế giới sẽ lắng nghe.
Tôi không cổ vũ bỏ việc.
Không cổ động khởi nghiệp.
Tôi chỉ cổ vũ một điều:
Sống rõ với bản thân – dù điều đó không dễ, dù chẳng ai vỗ tay.
Tôi lập kế hoạch cho mọi điều tôi muốn.
Không phải sau khi có con gái – mà là từ rất lâu trước đó.
Có con chỉ khiến tôi càng tin hơn rằng: Cuộc sống đáng được sống một cách có định hướng – và có giá trị.
Và rồi, món quà kỳ diệu nhất đã đến: con gái tôi ra đời.
Một sự sống mới.
Một hy vọng mới.
Một lý do để tôi bước tiếp – dù đã từng mất hết.
Khi nhìn con lớn lên từng ngày, tôi hiểu rõ hơn rằng: những gì tôi lên kế hoạch không chỉ còn dành cho riêng mình nữa.
Tôi cần chuẩn bị – không phải để vẽ ra con đường con phải đi, mà để tạo nên một nền tảng đủ vững chắc, để nếu con chọn lối rẽ nào, con vẫn không bước đi trong sợ hãi.
Tôi lập kế hoạch cho con, dù biết rằng một ngày nào đó, con có thể không đi theo những gì tôi từng hình dung.
Nhưng ít nhất, tôi đã trao cho con những gì tôi tin là phù hợp nhất, tử tế nhất, vững vàng nhất.
Vì tôi tin rằng: “Không chuẩn bị là đang chuẩn bị cho sự thất bại.”
Tôi không thể sống thay con.
Nhưng tôi có thể sống thế nào để con thấy rằng: Một cuộc đời được dẫn dắt bởi định hướng, giá trị và lòng tin – là điều có thể.
Và là điều xứng đáng để bắt đầu, mỗi ngày.
Nếu định nghĩa "giàu có" chỉ xoay quanh tiền, thì tôi biết mình chưa đủ.
Nhưng nếu giàu có là trải nghiệm sống, là đã từng nếm vị thất bại, đỉnh thành công, từng đứng dậy từ đổ vỡ, từng khám phá kiến thức mới, công việc mới, vùng đất mới…
Thì tôi tin: tôi đã đủ đầy.
Tôi không biết bạn đang mang trong mình điều gì.
Tôi kể lại những điều này –
Không phải để bạn thương xót.
Không phải để lấy sự đồng cảm hay sự ngưỡng mộ.
Tôi không muốn dùng những nỗi đau mình đã đi qua như một tấm huy chương.
Tôi viết ra – chỉ vì tôi tin rằng:
Bạn xứng đáng biết rằng, có một người đã từng trải qua những vực thẳm sâu đến thế – nhưng vẫn chọn đứng lên, từng chút một.
Tôi không khoe sự chịu đựng.
Tôi chỉ muốn bạn biết rằng:
Nếu bạn đang ở trong một nơi tối tăm, một giai đoạn tưởng như không lối thoát –
Bạn không đơn độc.
Và cũng không phải vô vọng.
Nhưng nếu bạn đang lạc lối, chênh vênh, hoặc mỏi mệt, tôi chỉ muốn nói:
Tôi đã từng ở đó. Và tôi vẫn đang đi tiếp.
Tôi không dạy bạn điều gì cả.
Tôi chỉ mời bạn bước vào một hành trình trở về với chính mình.
Born to Rise – Tỏa Sáng Là Chính Mình
Không phải để bạn trở thành ai đó giỏi giang hơn.
Không phải để bạn phải vượt ai đó.
Mà để bạn sống cuộc đời của chính bạn – rõ ràng, vững vàng và đầy tự trọng.
Tỏa sáng không có nghĩa là bạn phải đứng trên sân khấu.
Tỏa sáng là khi bạn dám hiện diện – ngay cả khi bên trong bạn vẫn còn nhiều vết nứt.
Tỏa sáng là khi bạn chọn sống tiếp – không cần ai vỗ tay.
Khóa học này không dạy bạn cách thành công.
Nó chỉ mở ra một không gian để bạn ngồi lại với chính mình, đối thoại thật lòng – và viết lại bản đồ cuộc đời bạn thật sự muốn sống.
Và trên hành trình đó,
Chúng ta sẽ còn học và khám phá những điều mà có thể bạn chưa biết về bản thân mình cùng nhau.
Tôi sẽ hướng dẫn bạn học suốt đời – không chỉ từ sách, mà từ đời sống.
Từ người thật, việc thật.
Từ những điều bạn từng sợ. Từng né tránh.
Chúng ta sẽ cùng mở rộng tư duy, mở rộng tầm nhìn –
Và sống một cuộc đời đáng sống – theo cách bạn thật sự muốn.
Nếu bạn sẵn sàng,
Hãy cho mình một cơ hội.
Không vì ai khác. Không để chứng minh gì.
Chỉ vì:
Bạn không sinh ra để gục ngã.
Bạn sinh ra để tỏa sáng – là chính mình.
Và để học – suốt đời."
Trân trọng,
Trường
Copyright 2025. John Ngo DBA. All Rights Reserved. Trụ sở chính của chúng tôi được đặt tại Mỹ.